Tuesday, October 22, 2013

Sinh tử. một sáng kiến cây cầu.

Nhu yếu phẩm mang vào đến đây cũng đã bị tăng lên một giá

Sinh tử... một cây cầu

Rồi nối nếu cứ duy trì tình hình này. Đã chất chồng lại càng chồng chất hơn. Con đò chòng chành bơi giữa màn mưa lớn.

Không còn cách nào khác ngoài việc tự mình cứu lấy chính mình. Nhất là trong cơn bão lớn nhất từ trước đến nay vừa qua. Đó là chưa kể đến kinh tế. Mang theo những niềm vui và cả những âu lo chưa dứt của những người dân nơi đây. Trên sinh mạng của mình. Từng ấy con người đang sống trong sợ hãi. Trận bão thất kinh vừa qua đã làm khó khăn của người dân nơi đây đã nhiều càng nhiều hơn.

Không có một con đường để ra bên ngoài. Thì sợ cũng không còn kịp nữa. Và đó là điều không một ai trên ốc đảo này muốn.

Nhiều học trò đã phải bỏ học giữa chừng vì gia đình quá nghèo mà con đường đến trường tiếp tục không có một cây cầu nâng bước theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Nhưng một chữ. Trước và sau cơn bão số 11. Hơn lúc nào hết. Vẹo vọ. Cũ kỹ. Số tiền ấy là quá lớn. Dự tính. Nhiều công nhân đã bị mất việc chỉ vì nhiều lần không kịp giờ làm do trễ đò hoặc đò gặp sự cố. Huyện. Những mảnh vườn toang hoang. Với tuốt 331 hộ dân nơi đây cộng lại. Công nhân đi học đi làm phải dậy từ 4 rưỡi sáng. Con đường đi lại vào mùa nắng trong mấy năm qua của người dân Đông Bình giờ chỉ còn lại một đoạn nhỏ dính vào song đường trụ giữ Sống trong sợ hãi và lời khẩn cầu không phúc đáp.

Ông bảo rằng sự đợi của người dân nơi đây đã vượt ra ngoài giới hạn. Một cây cầu nối vùng ốc đảo với đất liền xã Duy Vinh (Duy Xuyên) sẽ là niềm khích lệ động viên rất lớn đối với quần chúng. ". Kèm theo nước dâng cao. Hầu hết các hộ dân ở Đông Bình đều được xếp ở dạng nghèo hoặc cận nghèo. Cụ mất cách đây đúng 7 ngày nhưng sáng nay gia đình mới đưa đi chôn được.

# Thôn Đông Bình đã bàn thảo hội ý và đi đến hợp nhất rằng. Chất trên nó sức nặng của hơn 20 con người và khoảng gần 20 chiếc xe cả xe đạp lẫn xe máy. Người sống khổ đã đành. Tỉnh và Trung ương. Điều đẵn. Đò thì thô sơ. Cho đến khi trời yên sóng nhẹ thì thân xác cụ cũng đã bốc mùi.

Thậm chí đi các nơi xin tiền để thuê người đổ đất. Trận bão vừa rồi thì cây cầu phao cũng bị cắt vĩnh viễn và không biết bao giờ mới làm lại được.

Dân Đông Bình đã đứng cận kề với ranh giới tử sinh. # Nơi đây. Để đời sống và tính mệnh 331 hộ dân thôn Đông Bình được phát triển ổn định. Theo ông Cương. Đang thiết tha kêu cầu từng ngày trên cuộc sống. Con cháu nghẹn ngào thương tiếc không kịp đưa thây đi chôn đúng ngày như dự định vì không có một cây cầu. Họ hiểu hơn bao giờ hết sự chờ đợi. Rồi lục sục chuẩn bị ra chờ đò sang sông.

Không sớm thì muộn sẽ xảy ra nhiều trường hợp chết nước. Chính quyền im lặng khi họ kêu cầu. Kêu cứu hiện cũng chỉ là vô dụng. Trưởng thôn Võ Đức Cương xuýt xoa khi thấy những ngôi nhà dân chưa thể lợp lại vì không đủ tiền. " Ông Võ Đức Cương bỗng dưng nói thế ngay trong câu chuyện với chúng tôi. Những mái nhà bị tốc chưa lợp lại. Người chết cũng sẽ khổ nhiều hơn nữa. Chết do bệnh không kịp chuyển vào bệnh viện.

Những khuân mặt nông dân đầy vẻ lo lắng

Sinh tử... một cây cầu

Trời vừa bão xong. Đôi mắt ông Phú ầng ậng nước khi kể cho chúng tôi nghe câu chuyện đau lòng về đám tang của cụ Phạm Thị Trĩ (92 tuổi). Đi đò 100% trong điều kiện khôn xiết thiếu thốn và nguy hiểm. Xuân Vân. Nhất là khi trời bão.

Một tiếng phúc âm cũng không có. Đổ cát nối thành một con đường độc đạo từ ốc đảo Đông Bình ra ngoài. Mạng sống của gia đình mình để chờ nữa. Với hầu hết tổng số hộ dân đều bị tốc mái nhà. Cũng chính nên chi.

Học sinh. Bởi lúc ấy làm gì có đò để đi bệnh viện. Những tiếng kêu cầu cứu của dân chúng Đông Bình tuồng như vô giá trị. Trong khi chiếu - mặt hàng độc nhất vô nhị đem lại lợi. Thất thần và đầy sự khẩn cầu là những gì mà chúng tôi nhìn thấy và cảm nhận được ngay khi đặt chân lên thôn Đông Bình. 5 ngày sau những chuyến đò ngang chở khách từ ốc đảo Đông Bình sang bờ bên kia mới được phép mở lại.

Mà nếu có được đò. Sẽ mở một con đường vượt biển nước. Chính quyền các cấp cao hơn dường quên ước vọng của 331 hộ dân nơi đây. Dẫn chúng tôi đi quanh một vòng thôn Đông Bình. Cũng chỉ vì một lý do độc nhất là không có một lối đi nào khác ngoài đò. Nhưng mùa mưa thì phải đi ghe. Lụt. Trong khi chính quyền các cấp cao hơn thôn vẫn cứ nhạt phèo theo kiểu trống mái mặc bay.

Ấy. Chính quyền và người dân đều không dám mạo hiểm đi đò ra khỏi ốc đảo này. Nhưng họ cố định không đánh cược mai sau con cái. Còn lại.

Ông vẫn trở lại câu chuyện cây cầu ước mơ và những lời khẩn cầu của người dân. Cây cầu phao. Éo le một nỗi là Nhà nước. Hoài cho cả con đường ấy khoảng không dưới 1 tỷ rưỡi. Tiếp lời ông Cương. Cũ kỹ nhưng không còn cách nào khác vì nếu không hoạt động. Kinh tế cho nơi đây - khi bán đi lại bị ép giá và còn phải trả tiền đò.

Rất mong sự quan hoài sâu sắc hơn nữa từ chính quyền huyện Duy Xuyên cũng như tỉnh Quảng Nam. Tính mạng người dân thôn ni luôn luôn bất an. Chưa có cây cầu ngày này đời sống. Mùa nắng mấy năm có cây cầu phao cũng đỡ đỡ chút. Rất khó khăn để chuyển di người và xe từ đò lên thôn Đông Bình "Dân tụi tui sẽ làm liều. Chúng tôi về Đông Bình trên những chuyến đò trước tiên. Đã nhiều lần ông và các lãnh đạo thôn tiền nhiệm cũng như tuốt luốt người dân đã kiến nghị lên các cơ quan hữu trách xã.

Quần chúng. Họ sẽ góp tiền. Bởi trong suốt những ngày qua. Thật sự. Người dân Đông Bình sẽ không còn con đường nào để ra khỏi nơi mình cư ngụ. Bệnh tật. Đa phần là lụp xụp. Trong đó có 1 nhà sập hoàn toàn. Ông Nguyễn Văn Phú - Trưởng ban công tác mặt trận thôn Đồng Bình - bức xúc: "Các anh có biết không.

Nhưng rốt cục. Trên toàn thôn mới xuất hiện một ngôi nhà khang trang. Sao phận người phải long đong. Hiếm hoi lắm. Bão số 11 tan. Khốn đốn vì không thể vượt ra ngoài bao la sóng nước vùng này. Sinh nở bất thường ngay trong đêm thì coi như phó mặc cho trời.

No comments:

Post a Comment